
Cô Đơn Trên Ghế Lãnh Đạo: Vì Sao Càng Lên Cao Càng Ít Người Hiểu Mình?
“Người lãnh đạo giống như đỉnh núi. Ở đó có gió, có tầm nhìn – nhưng cũng rất lạnh.”
Tôi không biết mình bắt đầu thấy cô đơn từ lúc nào. Có thể là buổi tối đầu tiên tôi phải ở lại công ty một mình, nhìn deadline dự án dở dang mà chẳng ai còn trong văn phòng. Có thể là khi tôi phải nói lời sa thải với một nhân viên mà tôi từng coi như em út. Cũng có thể là khi tôi đạt được một con số mà mình từng mơ ước – nhưng niềm vui kéo dài chưa đến ba phút.
Làm giám đốc không giống như trong sách. Nó không phải lúc nào cũng là chuyện “truyền cảm hứng”, “tư duy chiến lược” hay “lãnh đạo phục vụ”. Có những ngày bạn phải đưa ra quyết định không ai thích. Có những đêm bạn tự hỏi: “Liệu mình có đang gồng lên để trở thành một người mà chính mình cũng không còn nhận ra?”
Trên hành trình lên cao, bạn bắt đầu mất đi những điều giản dị: một cuộc trò chuyện thật lòng không cần giữ ý; một buổi ăn trưa mà không có ánh mắt dò xét xem bạn có đang “thử lòng” ai đó không; một phút được yếu đuối mà không sợ nhân viên mất niềm tin.
Bạn là người “quyết định”, “đại diện”, “chịu trách nhiệm”. Nhưng ít ai thấy được rằng phía sau cái “quyết đoán” ấy là những lần bạn đứng trước gương, phân vân rất lâu trước một lựa chọn chẳng có đáp án đúng.
Càng lên cao, số người vỗ vai bạn chúc mừng thì nhiều – nhưng số người thật sự hiểu bạn đang nghĩ gì lại ít. Có người nghĩ bạn “giỏi quá rồi, còn buồn gì nữa”. Nhưng thành công không làm người ta miễn nhiễm với nỗi cô đơn. Nó chỉ khiến nỗi cô đơn… lịch sự hơn, âm thầm hơn, và khó chia sẻ hơn.
Tôi từng thử giãi bày với một vài người bạn cũ, nhưng rồi thấy họ dần xa. Không phải vì họ xấu – mà vì giữa chúng tôi không còn sự đồng điệu. Tôi cũng từng thử trút lòng với nhân viên thân tín – nhưng thấy ánh mắt họ thay đổi. Có một ranh giới vô hình giữa lãnh đạo và phần còn lại, mà bạn không thể vượt qua mà không đánh đổi sự tin cậy hay uy tín.
Thế rồi tôi học cách im lặng. Tôi học cách đối thoại với chính mình. Tôi học cách viết ra nỗi mệt mỏi vào một cuốn sổ không ai đọc, và dần dần bình tĩnh lại.
Đừng hiểu lầm. Tôi không nói làm lãnh đạo là bất hạnh. Nhưng tôi nghĩ, nếu ai đó muốn đi con đường này, họ nên chuẩn bị một tinh thần đủ vững – không chỉ để chịu trách nhiệm, mà còn để chịu đựng… sự không ai chia sẻ.
Cô đơn – không phải là một dấu hiệu thất bại. Nó là một phần của hành trình lãnh đạo. Là cái giá của tự do quyết định. Là thử thách cuối cùng để xem bạn có thật sự đủ mạnh – không phải để chỉ huy người khác, mà để đứng vững… khi chẳng ai đứng cạnh bạn.
Và cũng từ đó, bạn sẽ biết cách tạo ra một thứ quý giá hơn mọi chiến lược: một khoảng lặng để người khác tìm đến, không phải vì bạn là sếp – mà vì bạn thật sự là người họ muốn tin.
Vì đôi khi, điều khiến một giám đốc được tôn trọng, không phải là tầm nhìn, mà là sự lặng thầm họ đã từng đi qua.